Vội vàng, thời gian ba ngày trôi qua, lễ tang của Chung Vạn Sơn lão gia tử đã kết thúc, thôn trang nhỏ gió nổi mây phun lại khôi phục bình tĩnh ngày xưa, thương thế của Chung Vạn Lý cũng đã chuyển biến tốt đẹp, ông ta đã quyết định, tạm thời không đi nữa, cứ ở lại trong nhà, giám sát Chung Lương Thần, để tránh cho ông ta tiếp tục đi nhầm đường.
Ông ta hạ Quỷ Ngữ Trùng lên người Chung Lương Thần, là một loại đồ vật mà chính bản thân ông ta tạo ra, bởi vì ông ta cùng cổ vương truy đuổi tới lui mấy năm, đê cho ông ta đối với trùng đạo cũng có một ít nghiên cứu, cái trùng này là chính ông ta bồi dưỡng ra, chỉ cần gieo cho người ta, người nọ trong lòng nhớ nhung suy nghĩ, sẽ thông qua quỷ ngữ trùng truyền đạt đến trong lòng ông ta.
Trên thực tế, đây cũng không phải là thượng cổ trùng, chỉ là Chung Vạn Lý đem kết hợp một cái tiểu quỷ cùng cổ trùng ở bên nhau, chân chính có tác dụng chính là cái tiểu quỷ kia, cổ trùng chỉ là cái để tiểu quỷ ở nhờ, dùng để hù dọa người mà thôi.
Nhưng mà cách ông ta nói với Chung Lương Thần lại đáng sợ rất nhiều, ông ta nói cái này là sâu đục ruột, nếu Chung Lương Thần dám không nói lời nói thật, phản loạn gia tộc, sâu đục ruột sẽ phát tác, trước tiên sẽ ăn sạch trái tim, sau đó ăn tới lục phủ ngũ tạng một cái cũng không chừa.
Chung Lương Thần sợ hãi, cho nên ở ngày thứ ba Chung Vạn Lý tinh thần tốt hơn một chút, liền thành thành thật thật đem tất cả mọi hành động sau lưng, nói ra tất cả mọi chuyện.
Hắn nói, Xương Chung Quỳ, cũng chính là Xương Thiên Sư, đúng thật là bị hắn cầm đi vào một năm trước, giao cho cái người ngự quỷ Kỷ Khôn, mà mục đích Kỷ Khôn muốn Xương Thiên Sư, là vì dùng Xương Thiên Sư thu hồn phách, luyện chế một loại pháp khí đặc thù.
Nhưng chuyện này, dường như cũng chẳng có chút chỗ tốt gì với Chung gia, đối với Chung Lương Thần cũng không có chỗ tốt, tôi nghe mà nghi hoặc, tiếp tục truy vấn mới biết được, ý tưởng của Chung Lương Thần đúng là quá điên rồ, ông ta cùng Kỷ Khôn đạt thành hiệp nghị, chỉ cần đem Xương Chung Quỳ cho Kỷ Khôn mượn sử dụng, chờ Kỷ Khôn luyện thành pháp khí, đạo hạnh tăng nhiều, thuật ngự quỷ đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh, sẽ nhấc lên một hồi đại loạn ở nhân gian.
Đến lúc đó Chung Lương Thần lại ra mặt, giả ý cùng Kỷ Khôn đánh nhau, Kỷ Khôn bị thua đào tẩu, như vậy sẽ để cho Chung Lương Thần uy danh hiển hách, từ đây Chung gia cũng có thể xuất hiện giang hồ, tái hiện huy hoàng ngày xưa, mà bản thân Kỷ Khôn cũng sẽ không chịu bất cứ tổn thất nào, chỉ là hắn ta sẽ chuyển sang hoạt động bí mật, trước sau cùng Chung Lương Thần bảo trì loại hợp tác vi diệu cùng quan hệ có lợi này.
Cuối cùng thì chân tướng cũng đã sáng tỏ, thì ra Chung Lương Thần đánh chính là chủ ý thế này, mệt cho ông ta có thể nghĩ ra, Chung Vạn Lý tức giận mắng.
- Tiểu tử ngươi thiếu tâm nhãn có phải hay không, nếu cái tên Kỷ Khôn bắt được Xương Thiên Sư, lấy thứ này để tăng trưởng công lực đạo hạnh, đến lúc đó cử toàn bộ lực lượng Chung gia ra cũng đánh không lại hắn ta, chẳng lẽ Kỷ Khôn còn sẽ thực hiện lời hứa hẹn gì đó sao, lại nói Xương Thiên Sư quan trọng như thế, dễ dàng cho người ngoài mượn như vậy sao, nếu từ đây Kỷ Khôn không về, cầm Xương Thiên Sư bỏ trốn mất dạng, thì tính sao?
Chung Lương Thần cúi đầu, không rên một tiếng, chỉ nói nhất thời hồ đồ làm nên sai lầm lớn, về sau nguyện ý lập công chuộc tội.
Chung Vạn Lý cũng không miệt mài theo đuổi, ông ta thở dài nói.
- Nếu lúc gần đi cha con còn để cho con làm tộc trưởng, vậy cẩn thận tiếp tục làm, về sau xem biểu hiện của con đi, nếu tái phạm sai lầm, sâu đục ruột phát tác, đến lúc đó hối hận thì đã muộn, nếu từ đây sửa lại, ta tự nhiên sẽ thu lại sâu đục ruột.
Chung Lương Thần vừa nghe sâu đục ruột, lập tức liền thành thành thật thật, tôi âm thầm buồn cười, cũng không lắm miệng, mặc kệ thế nào, cuối cùng việc này cũng hạ màn, nhưng Chung Lương Thần nói, tôi vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào đó rất không thích hợp, nếu thật sự như theo như lời ông ta, vậy thì giữa hai người này còn có khế ước nào đó nữa, nếu không, dựa vào cái gì Chung Lương Thần sẽ có thể tin tưởng Kỷ Khôn nói, đưa chí bảo trong tộc mình giao cho người ngoài?
Nhưng là, chuyện này cũng chỉ có thể như vậy, đây là chuyện nhà bọn họ, Chung Vạn Lý đã không truy cứu, tôi tự nhiên khó mà nói cái gì. Chỉ là dựa theo lão nhân phân phó, muốn đưa Xương Thiên Sư tạm thời giao cho tôi bảo quản, tôi vốn định từ chối, nhưng người nhà Chung gia lại nhất định không chịu, Chung Vạn Lý nói, nếu cái thứ đồ vật gây họa này cứ để ở nhà, chỉ sợ cái tên bại gia tử kìa sẽ còn đánh chủ ý lên đó, đơn giản để cho tôi cùng Tiểu Bạch mang đi, nhắm mắt làm ngơ, lại nói Tiểu Bạch đại biểu Chung gia rời núi, thứ này nói không chừng còn có thể hữu dụng, tốt xấu cũng là tượng trưng của gia tộc Thiên Sư.
Tôi nghĩ lại thấy cũng đúng, kỳ thật nói là cho tôi, chi bằng nói là cho Tiểu Bạch, chỉ là tôi còn phải gánh vác một cái trách nhiệm bảo quản mà thôi, cái Chung lão gia tử Chung Vạn Sơn này, đích xác không phải nhân vật bình thường, trước khi chết mà còn an bài tốt tất cả những chuyện này, không đơn giản, không đơn giản.
Vì thế, tôi cũng thu lại Xương Thiên Sư, cùng Tiểu Bạch thu thập hành trang, cáo biệt Chung gia, bước lên lộ trình trở về thành.
Thật ra hai ngày này tôi đã nóng lòng muốn về nhà, bởi vì ngày hôm qua Nam Cung Phi Yến gọi điện thoại cho tôi, chị ấy nói Kim Đao môn đã phát động tiến công lần thứ hai, hơn nữa tìm thời cơ rất chuẩn, mấy ngày nay chị ấy vì thái độ của Xà tộc Thường Bính mà rất buồn bực, đã mấy ngày không đi, Thường Khánh tiến đến tìm chị, lại vừa lúc vào lúc này Kim Đao môn tiến công, Xà tộc thiếu Thường Khánh, lại không trợ giúp Nam Cung Phi Yến, đại bại mệt thua một hồi, thiếu chút nữa bị người đánh vào động, cuối cùng ném thi thể đầy đất, hốt hoảng đóng động phủ, lại mượn dùng uy lực Luân Hồi Kính, lúc này mới miễn cưỡng vượt qua được.
Cho nên, Nam Cung Phi Yến hy vọng tôi mau chóng xử lý xong chuyện nơi này, trở về thành phố, bởi vì chị ấy sợ một khi Kim Đao môn đắc thủ, lập tức sẽ thay đổi đầu thương, đối phó những người khác, mà những người khác này còn chưa biết là những ai.
Sau khi chuyện này phát sinh, chị ấy cũng sẽ trở về nhà một chuyến, ý của Yến phu nhân, vẫn là hy vọng mọi người có thể đoàn kết nhất trí, cộng đồng chống đỡ ngoại địch, chị ấy nói để tôi trở về thành phố rồi sẽ cùng chị đi về nhà.
Chị nói rằng Yến phu nhân muốn gặp mặt tôi.
Cái này làm cho trong lòng tôi có chút áy náy mà nhảy lên, Cửu Vĩ Thiên Hồ trong truyền thuyết, Yến phu nhân, nhân vật thần tiên, có thể nhìn thấy ba ấy, đó là có tạo hóa lớn tới cỡ nào nha.
Tôi cùng Tiểu Bạch lại lăn lộn hêm một ngày, mới về tới thành phố Bình Sơn, trở lại chung cư, mới phát hiện Nam Cung Phi Yến không ở đây, tôi ném hành lý vào trong nhà, bất chấp nghỉ ngơi, cái thứ nhất là đi tìm Tân Nhã.
Tân Nhã trải qua mấy ngày nay tĩnh dưỡng, đã hoàn toàn khôi phục, đang lẳng lặng một mình trốn ở trong phòng, sau khi thấy tôi trở về, thật ra cũng không cảm thấy ngạc nhiên, tôi hỏi cô ấy còn muốn trở lại trường học đi học hay không, cô ấy cười một cái nói, trường học đã nghỉ rồi, còn tới học cái gì nữa?
Tôi nhìn lịch thử, lúc này mới nhớ tới, hiện tại đã là tháng mười hai, lại qua mấy ngày nữa là tới Nguyên Đán, mà ngày mai chính là lễ Giáng Sinh.
Tôi không khỏi âm thầm cảm thán, cuộc sống này quá thật quá nhanh, tôi để Tân Nhã nghỉ ngơi, nếu nghỉ, sẽ không cần nghĩ nhiều, nếu như cô ấy muốn trở về nhà, thì qua một hai ngày nữa tôi sẽ đi mua vé xe giúp cô ấy.
Tân Nhã lắc lắc đầu, nói không cần thiết, dù sao trong nhà cũng không còn thân nhân gì, đi trở về, còn không bằng ở lại nơi này.
Tôi tưởng tượng cũng đúng, tuy rằng nói Tân Nhã lưu lại nơi này sẽ có nguy hiểm, nhưng nếu cô ấy phải đi về, khả năng còn nguy hiểm hơn là ở lại đây, ít nhất, nơi này còn có chúng tôi.
Rồi cô ấy hỏi tình huống của chúng tôi, tôi nói chuyện trải qua ở Chung gia một lần, sau đó tính toán cùng Tiểu Bạch rời đi, đi tìm Nam Cung Phi Yến, không nghĩ tới Tân Nhã lại ngăn cản chúng tôi, cô ấy trịnh trọng vô cùng nói với chúng tôi.
- Đừng cho Xương Thiên Sư cùng Luân Hồi Kính gặp nhau ở bên nhau.
Tôi lắp bắp kinh hãi, đừng cho Xương Thiên Sư cùng Luân Hồi Kính gặp nhau ở bên nhau, đây là có ý gì, chẳng lẽ Tân Nhã lại dự đoán được gì rồi hay sao?
Tân Nhã không có nói cái gì nữa, nhắm hai mắt lại, im lặng sau một lúc lâu, mới chậm rãi nói.
- Thực xin lỗi, em chỉ có thể nói cho anh những thứ này mà thôi, mặc kệ con đường kế tiếp phải đi như thế nào, chỉ cần anh nhớ kỹ, nhất định đừng cho Xương Thiên Sư dễ dàng xuất thế, cũng ngàn vạn không thể để Xương Thiên Sư cùng Luân Hồi Kính tương ngộ.
Tôi hít sâu một hơi, gật gật đầu, không có nói cái gì nữa, Tân Nhã dùng ánh mắt thâm thúy nhìn tôi, tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với tôi, nhưng tôi nhìn ra được, cô ấy có nỗi niềm khó nói, có lẽ cô ấy còn có chuyện càng quan trọng hơn muốn nói cho tôi biết, nhưng mà không thể nào mở lời được.
Có lẽ, cái này kêu thiên cơ không thể tiết lộ đi, mà cuối cùng thì cô ấy vẫn là người gánh chịu vận mệnh, là Ô Nha Nữ, vốn chính là người mang điềm xấu, có lẽ, có chút lời nói cô ấy căn bản không dám nói ra.
Tôi cùng Tiểu Bạch rời khỏi chung cư, gọi điện thoại Nam Cung Phi Yến, chị ấy nói cho tôi, Yến phu nhân đang chờ tôi.
Ước chừng tôi cũng còn nhớ mảnh núi kia, đó là ở phía nam thành phố, vùng tê giác lĩnh, chính là nhà của Nam Cung Phi Yến.
Nhưng Nam Cung Phi Yến nói, Yến phu nhân chỉ muốn gặp một mình tôi, cho nên Tiểu Bạch chỉ đành phải ở lại, cậu ta nghĩ nghĩ, một mình rời đi, tôi hỏi cậu ta đi làm cái gì, mà cậu ta chỉ cười hắc hắc không nói chuyện, xoay người nhảy lên xe buýt.
Tôi bất đắc dĩ nhún vai, gần nhất những người này càng ngày càng thần bí.
Tôi cũng xoay người, kêu chiếc xe, thẳng đến vùng ngoại ô phía nam thành phố.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo